Chưa được phân loại

Chicago Typewriter: những phát hiện xúc động từ Han Se Joo về sự cổ vũ dành cho Yoo Ah In.

Chicago Typewriter mang một cốt truyện huyền bí với thể loại fusion (thông thường một phim truyền hình chỉ tiếp cận khán giả bằng một thể loại chính, nhưng Chicago Typewriter lại tiếp cận khán giả bằng phong cách đa thể loại, mà theo ekip sản xuất thì bộ phim pha trộn giữa melo, rom-com, fantasy, thriller và historical). Ngay trong lần đầu tiên, rất khó để một khán giả phổ thông có thể thấu hiểu câu chuyện của Chicago Typewriter, một tác phẩm bộc lộ thiên hướng “hàn lâm” về văn học và hội họa, với những triết lí về chuyện đời và chuyện nghề của những nhà văn (và cả những người làm nghề cầm bút), cốt truyện thần bí khiến cho yếu tố lãng mạn trở nên yếu thế trong những tập đầu tiên. Song, với việc cốt truyện bắt đầu được mở ra từ tập 4, nhiều chi tiết đã được phân tích rõ ràng bởi nhiều bằng chứng hơn.

[CẢNH BÁO CÓ MỘT SỐ CHI TIẾT SPOILER TỪ EP 3+4]

I. Trước khi nói về tình yêu, Chicago Typewriter mang thông điệp đầy tình người và sự cổ vũ đến với Yoo Ah In.

Gần đây khán giả bắt đầu nhận ra sự liên hệ đầy cảm động giữa nhân vật Han Se Joo và người thể hiện nó – diễn viên Yoo Ah In, phần nào đó họ nhận ra một phần nhân vật này được xây dựng trên cảm hứng từ chính những thăng trầm trong sự nghiệp diễn xuất của anh. Và khán giả bắt đầu nhận ra, lí do thật sự khiến Yoo Ah In nhận tác phẩm này giữa bất chấp những tranh cãi tiềm tàng về vấn đề nhập ngũ của mình sẽ lại bùng nổ – như tác phẩm cuối cùng trước khi lên đường – không chỉ vì ước mơ trở thành một nhà văn ngày bé của anh, mà còn là vì ý nghĩa đặc biệt của nó đối với Yoo Ah In.

1. Cảnh Han Se Joo (Yoo Ah In) và Jeon Seol (Im Soo Jung) bị mắc kẹt trên núi.

Dường như mỗi câu thoại của Jeon Seol đều nắm giữ khá nhiều manh mối quan trọng trong việc khám phá, bóc tách Chicago Typewriter. Lần này, một câu thoại của cô không những gây chú ý mà còn gợi ra rất nhiều suy ngẫm đối với người xem, vì nó nhắc họ nhớ đến một sự tương đồng kì lạ giữa hoàn cảnh thực tế mà Yoo Ah In đang đối mặt và những gì đang diễn ra với Han Se Joo trong phim (họ đều đang phải đối mặt với những cuộc khủng hoảng tâm lí, truyền thông và sa sút sức khỏe, cụ thể với Ah In là căn bệnh u xương và vấn đề nghĩa vụ quân sư).

Jeon Seol “Tôi nghe nói rằng tài năng của anh sẽ bị ông trời tước đi vào thời khắc anh không thể vượt qua được chướng ngại và sụp đổ”.

Yoo Ah In giống như Han Se Joo của làng văn chương, anh cũng là một tài năng đặc biệt của giới diễn xuất tinh hoa tại Hàn Quốc. Anh hoàn toàn nhận thức được sự éo le anh đang phải đối mặt trong hoàn cảnh hiện tại, hành trình trước mặt anh sẽ phải đi sẽ thật sự nặng nề như địa ngục, nhưng điều duy nhất sẽ biến mọi thứ càng trở nên tồi tệ hơn là sự từ bỏ. Vì vậy, mặc cho ý kiến của người khác đang chống lại lựa chọn của anh, Yoo Ah In không có cách nào khác ngoài việc phải tiếp tục tiến về phía trước và tiếp tục với đam mê của mình (diễn xuất), thực hiện một cuộc đấu tranh chính đáng bằng sự kiên trì bền bỉ. Như Anne Bronte từng nói “Tất cả tài năng của chúng ta chỉ thật sự phát triển khi được sử dụng, và trên mọi lĩnh vực dù tốt hay xấu, sự tiến bộ đều đến từ sự tập luyện không ngừng”. Câu nói này hiện ra trong những điều ước của Jeon Seol ở cảnh quay tại SUBWAY.

2. Cảnh quay ở SUBWAY – Sự ấm lòng được truyền cảm hứng từ câu chuyện đời thực

Trước khi nói về cảnh quay này, có một câu chuyện nhỏ tôi muốn chia sẻ: Yoo Ah In rất yêu thích chocolate nóng như một loại đồ uống, tương tự như Han Se Joo. Mỗi lần fans anh ấy gửi food truck đến phim trường, họ luôn đặt những suất hot chocolate. Và điều này, không phải đối với Yoo Ah In đơn thuần là sở thích cá nhân, cũng không chỉ là việc biên kịch Jin Soo Wan xây dựng trùng hợp dựa trên sở thích của anh ấy, mà là có cả một câu chuyện cảm động có thật đằng sau đó.

Spoiler: Lần đầu tiên Han Se Joo gặp fan đầu tiên của mình là Jeon Seol cách đây 10 năm trước tại cửa hàng thức ăn nhanh. Jeon Seol đã đãi anh ấy bằng một cốc hot chocolate miễn phí và dành cho anh ấy những lời khích lệ

“Tôi hy vọng rằng những nỗ lực điên cuồng của anh sẽ trở thành một thứ gì đó vững chắc về sau… Tôi mong đó chỉ là một thử thách trong thoáng chốc mà anh phải vượt qua để chuẩn bị trở thành một nhà văn hiện tượng. Tôi hy vọng rằng tất cả những gì anh đang chịu đựng chỉ là sự chui rèn cho thành công sau này của anh”.

Còn nhớ, ở tập 1, Se Joo đã tự giới thiệu mình là một người thích uống hot chocolate như một phần thưởng sau những lúc làm việc vất vả. Trong vô thức, anh ấy vẫn ghi nhớ hành động tốt bụng mà anh ấy nhận được từ 10 năm trước từ cô ấy (dù anh không còn nhớ cô là ai). Cảnh quay này được viết ra từ chính những gì Yoo Ah In trải qua cách đây 10 hay 11 năm trước, trong hồi kí của mình được anh chia sẻ trên trang cá nhân SNS.

Những ý chính mà Yoo Ah In viết tôi vẫn còn nhớ:

Vào thời điểm những năm 2006 – 2007, khi đó Yoo Ah In vẫn còn là một diễn viên phải vật lộn với cuộc sống mưu sinh, và anh ấy rất đam mê viết lách (từ khi còn nhỏ rồi). Tác phẩm debut của anh ấy “Sharp” vào năm 2004 đã là một hit lớn (anh ấy đã có hơn 300 nghìn fans trong fancafe vào thời điểm đó, dù lúc đó mới anh mới 16 tuổi), nhưng anh ấy không thể vượt qua được áp lực của một một ngôi sao mới, vì vậy tự mình rút khỏi làng giải trí hơn một năm để trở về quê nhà Daegu của mình. Sau đó anh trở lại Seoul để xây dựng lại sự nghiệp một mình từ tận đáy từ đầu, mà không có trong người nhiều tiền, bạn bè hay mối quan hệ, đây cũng là thời gian rất khủng hoảng với Yoo Ah In – anh chán chường vì sự mông lung không có định hướng, nghi ngờ bản thân và quyết định quay lại làng giải trí của mình.

Yoo Ah In kể rằng anh ấy thường mua những loại đồ ăn rẻ tiền trong cửa hàng tiện lợi gần studio của mình. Thỉnh thoảng anh vẫn ngồi và ăn luôn ở đó (trong khi đang tuôn trào những ý tưởng cho bài viết của mình – tất nhiên như đã nói – anh đã đam mê viết lách từ sớm và thật sự có tài năng trong lĩnh vực này không thua gì diễn xuất). Một ngày trời lạnh nọ, sau khi trả cho những món hàng tạp hóa mình mua bằng tất cả những đồng tiền còn lại trong túi, một ahjumma tính tiền cũng là chủ của của hàng, đã đặt thêm một li hot chocolate vào túi nhựa của anh ấy. Anh nói rằng mình không mua đồ uống, nhưng cô lại nói là đó như món quà vì cô là fans của anh từ thời “Sharp”. Yoo Ah In hoàn toàn sửng sốt, vì anh tin là không một ai có thể nhận ra anh sau ngần ấy thời gian. Anh cảm thấy khóe mắt mình cay xè và nước mắt bắt đầu rơi. Người phụ nữ tốt bụng đã nói với anh “Đã một thời gian rất dài rồi phải chứ, cô rất nhớ cháu” , và cô nói mình sẽ cầu nguyện cho thành công của anh. Yoo Ah In nhanh chóng nói lời cảm ơn và rời khỏi cửa hàng trước khi người phụ nữ nhìn thấy những giọt nước mắt của anh ấy. Anh đã viết rằng đó là kỉ niệm cả đời không bao giờ quên được và luôn biết ơn sự tốt bụng của bà chủ cửa hàng.

Chỉ là một cử chỉ đơn giản, sự tốt bụng nhỏ bé giữa một thành phố bon chen khắc nghiệt như Seoul mà anh ấy nhận được đã khôi phục lại niềm tin của Yoo Ah In về con người và ước mơ của mình, chính điều đó đã khiên anh ấy không ngừng nỗ lực để trở thành một diễn viên Yoo Ah In tuyệt vời mà chúng ta biết bây giờ.

3. Nghệ thuật xây dựng cảnh quay

Vẻ đẹp của nghệ thuật của Chicago Typewriter được rất nhiều lời khen ngợi “Cho đến nay, cảnh quay mà tôi rất yêu thích ở bộ phim này là phân đoạn Se Joo và Seol đi với nhau trên con đường với những hàng cây trên đường tới Subway, và cảnh họ cùng nhau chạy trốn khỏi đám chó săn người nổi tiếng. Những đoạn hội thoại được viết thật dí dỏm và được diễn một cách xuất sắc bởi hai diễn viên hàng đầu. Cảnh quay được thực hiện hòa quyện một cách hoàn hảo với nhau, nó giống như một cảnh quay trong art-house film (phim điện ảnh nghệ thuật) theo phong cách những tác phẩm của đạo diễn lừng lẫy thuộc dòng phim arthouse của điện ảnh Hàn Quốc – Hong Sang Soo theo đuổi, khác hẳn với phong cách làm phim thông thường trên K-dramas. Cảnh quay bắt đầu bởi việc hai nhân vật chính nhại lại những câu nói lãng mạn phổ biến trên Internet (và các phim truyền hình Hàn Quốc) và tham chiếu nó vào hoàn cảnh thực tế của cả hai, nó không chỉ là những lời nói trêu đùa vu vơ, đó thật sự là một cuộc đàm đạo sâu sắc về mục đích của việc đọc và viết (sách).”

Chú thích của người dịch: Phim của Hong Sang Soo, vị đạo diễn đã có nhiều tác phẩm tranh Cành Cọ vàng của Cannes, thường là những câu chuyện không kịch tính, không có mục đích phải tháo gỡ những nút thắt nào cả. Phim của ông đơn giản kể về những con người, đa phần hoạt động trong giới nghệ thuật, với thế giới nội tâm điên cuồng, cuộc sống không theo một quy tắc nào, và hành trình tìm kiếm một thứ duy nhất: tình yêu. Và tình yêu trong phim của Hong Sang Soo là thứ tình yêu luôn gắn liền với nghệ thuật. Những bộ phim của Hong Sang Soo cũng là cũng là những mảnh ghép để khán giả nhìn tận sâu vào trong tâm hồn đầy phức tạp của vị đạo diễn này.

(Còn nữa)

 

Leave a Reply