Thư của fan Park Yuchun gửi truyền thông Hàn Quốc
Thư của fan Park Yuchun gửi truyền thông Hàn Quốc
Đã hai tuần kể từ khi Park Yuchun bị cáo buộc tấn công tình dục, trong hai tuần đó, chúng tôi được chiêm ngưỡng màn trình diễn lớn trên sân khấu của giới truyền thông.
1. Chúng ta thấy những gì?
Trước hết, có bất kỳ bằng chứng nào cho thấy các cáo buộc đầu tiên và sau đó đối với Park Yuchun được chứng minh? Không hề.
Cảnh sát cho đến nay vẫn chưa hề có hành động truy cứu nào đối với anh cũng như chưa đưa ra bằng chứng cụ thể. Cảnh sát vẫn đang điều tra.
Những gì chúng ta nhìn thấy là một số phụ nữ tuần tự đưa ra những cáo buộc chống lại Park Yuchun. Trong số tất cả những cáo buộc này, người thì rút lại đơn kiện vào ngày thứ hai sau khi thông tin lan truyền đến công chúng, người thì tố cáo mà không đưa ra bằng chứng, người thì liên tục thay đổi ngày tháng và vẫn không có bằng chứng. Trên hết, những gì chúng ta thấy là nguồn gốc của những thông tin, của những người khiếu nại cho bản thân họ, trong sự việc đáng e ngại và xấu hổ này, đã trực tiếp loan tin với báo chí chứ không phải là cảnh sát.
Chúng ta còn thấy rằng, bất chấp thực tế người khiếu nại liên tục thay đổi câu chuyện của họ, bất chấp những thông tin họ đưa ra rất khả nghi, báo chí vẫn luôn một mực vẽ câu chuyện theo hướng của họ mà không hề cân nhắc rằng đây chỉ là câu chuyện từ một phía.
Vậy thì đây là cái gì? Điều này dường như cho thấy rằng, nếu bất kỳ cá nhân nào ở Hàn Quốc muốn lừa phỉnh hoặc dẫn dụ công chúng tin vào một cái gì đó, cho dù đúng hay không đúng, cô ta hay anh ta chỉ đơn giản là đi đến các cơ quan báo chí và kể câu chuyện một chiều của mình, vì công chúng dễ dàng tin lời của bất cứ ai đưa ra những lời tố cáo như vậy, đặc biệt là khi nó hướng đến một người nổi tiếng. Và báo chí thì sẵn sàng cung cấp cho công chúng một câu chuyện mà không cần xác minh, nhằm thỏa mãn thói tò mò và háo hức của họ. Sau đó, cả nước sẽ bắt đầu chỉ trỏ và gọi anh ta là một tên khốn. Đây có phải là những gì họ muốn?
2. Trách nhiệm của báo chí /Truyền thông
Trách nhiệm của báo chí là gì?
Các nhà báo cần phấn đấu để duy trì quyền tự do báo chí, lấy sự quan tâm của công chúng làm nền tảng cho công việc. Các nhà báo cần nêu cao nguyên tắc của sự thật, khách quan và công bằng.
Chúng tôi không đặt vấn đề về tự do ngôn luận. Nhưng nó không có nghĩa là họ có quyền hạ thấp một con người hay đề cao anh ta. Họ phải làm nghề một cách trung thực.
“Điều IV. Tin tức và Bình luận
Chúng tôi cam kết các nhà báo sẽ báo cáo tin tức với mức độ đầy đủ, trung thực, khách quan, và một cách công bằng. Chúng tôi tiếp tục cam kết rằng chúng tôi sẽ tuân thủ các thông tin trung thực và công bằng trong việc trình bày phân tích, bình luận, đánh giá, và bằng cách lấy ý kiến khác nhau trong xã hội để góp phần bồi dưỡng một dư luận lành mạnh.”
Đây là Điều IV trong Lời tựa của Quy định hiện hành theo Luật đạo đức báo chí, được cam kết bởi các báo Hàn Quốc, Hiệp hội các biên tập viên phát thanh truyền hình và Hội Nhà báo Quốc dân.
Trong phần III của bộ luật này, nó cung cấp Hướng dẫn về việc Báo cáo tin tức, một số ví dụ:
“Tin tức báo cáo, bao gồm phân tích tin tức, nên được trình bày với tất cả các thông tin thực tế xác nhận và thu được từ các nguồn tin tức được xác định rõ ràng. Các nhà báo có nghĩa vụ tìm kiếm thông tin trung thực nhất để phục vụ sự nghiệp công bằng xã hội và lợi ích công cộng.
1. (Phân biệt giữa Tin tức và ý kiến) Trong các báo cáo tin tức, các nhà báo cần phân biệt sự thật từ ý kiến. Hơn nữa, họ không nên chọn hoặc viết tin dựa trên lợi ích cá nhân hoặc từ những thành kiến của bản thân.
2. (Xác định thông tin chưa được xác nhận) Nhà báo, trong những trường hợp hiếm hoi mà họ phải sử dụng các thông tin chưa được xác nhận hoặc từ các nguồn tin giấu tên, nên làm rõ ràng trong các bài viết của họ rằng họ đang sử dụng các thông tin chưa xác thực.
Liệu báo chí đã tuân theo các Quy định?
Khi họ viết bài dựa trên câu chuyện từ một phía, khiến cho một người trở thành kẻ biến thái, mà không xác định rằng đó là thông tin chưa được xác nhận, họ đã không.
Khi họ bắt đầu pha trộn ý kiến thiên vị của mình với những tin tức, thêm những suy đoán vô căn cứ, không có sự phân biệt giữa các tin tức và ý kiến, họ đã không.
Khi họ đi hỏi quanh bạn bè của người khiếu nại và những người không mấy liên quan để đào lên cái gọi là “câu chuyện ẩn giấu” mà không xác minh trước khi trình bày nó, họ đã không.
Thật không may, bởi vì trong vụ việc về tấn công tình dục, nếu nạn nhân là nạn nhân và cần được tin tưởng như họ nên được, trừ khi có chứng cứ điều tra cho thấy rằng họ không nói thật thì người bị cáo buộc cũng tương tự như vậy, nếu chưa có bằng chứng chứng minh họ có tội. Bởi vì luôn có những người tung tin đồn lan truyền tin tức giật gân có mục đích. Trong khi các phương tiện truyền thông đại chúng vượt quá ranh giới khách quan của họ để đứng về một phía nhằm thu hút sự chú ý của công chúng bất chấp sự thật, và công chúng bị họ dắt mũi phần lớn thời gian đấy.
Họ đưa tin cùng những giả định và giả thuyết cả ngày và đêm, lặp đi lặp lại nó trong vô tận mà không có bất cứ một sự xác minh nào, làm như đây là việc trọng đại, là vấn đề đại sự quốc gia đáng để đưa tin không ngừng nghỉ.
Người dân hiểu sai, họ chửi rủa và mỉa mai người trong cuộc, tuy vậy, hạ nhục người khác không hề làm cho cuộc sống đau khổ của bạn tốt đẹp hơn.
Báo chí phải là một sứ giả truyền tin, chứ không phải là người viết kịch bản phim truyền hình.
Không ai nghi ngờ hoặc phủ nhận việc tự do báo chí, chúng tôi chỉ yêu cầu họ có sự khách quan và trung thực!
3. Nếu có, nếu không
Càng điều tra về sau, sự thật bên dưới bề mặt bắt đầu trồi lên. Cảnh sát bắt đầu tin rằng có một băng đảng tội phạm có tổ chức đứng đằng sau câu chuyện. Mọi chuyện trở nên phức tạp, và đó là lý do tại sao nó có thể mất nhiều thời gian cho đến khi sự thật được tiết lộ. Mặc dù chúng tôi không hiểu tại sao người bị cáo buộc không được cung cấp thông tin về người đã cáo buộc anh ta, nhưng chúng tôi sẽ không kết luận bất cứ điều gì. Chúng tôi sẽ tiếp tục chờ đợi cho đến khi cuộc điều tra hoàn thành.
Chúng tôi chấp nhận vì Park Yuchun là người của công chúng nên phải chịu đựng những lời chỉ trích nhiều hơn những người bình thường. Chúng tôi hy vọng rằng những người có nghĩa vụ cung cấp chứng cứ sẽ phải chịu sự giám sát cẩn thận trong quá trình điều tra của cảnh sát.
Nếu Park Yuchun có tội, với đầy đủ bằng chứng, trong trường hợp đó anh sẽ chịu sự trừng phạt của pháp luật, chịu sự chỉ trích của dân chúng, chúng tôi cũng sẽ không bênh vực anh.
Nhưng nếu câu trả lời là Không? Điều này quan trọng đây, vì trong mọi trường hợp luôn luôn có 50% khả năng “Có” và 50% khả năng là “Không”.
Vì vậy, nếu KHÔNG thì sao?
Các phương tiện truyền thông Hàn Quốc và công chúng sẽ phản ứng như thế nào? Những cáo buộc vô căn cứ về việc tấn công tình dục đã tàn phá không thương tiếc hình ảnh, danh dự, và sự nghiệp của người bị buộc tội oan. Ai sẽ trả lại cho anh sự mất mát đó? Có bất kỳ ai trong họ lường trước sự nghiêm trọng của vấn đề, và làm thế nào một tin đồn có thể dễ dàng che phủ bóng đen lên cuộc đời của một người như thế.
Thật đơn giản để buộc tội sai một người nhưng người đó sẽ phải dùng cả đời để lấy lại danh dự.
Thật dễ dàng làm sao khi phán xét một cách vội vã nhân cách của một người vì đó không phải là cuộc sống của họ, không phải tên của họ, không phải giá trị của họ, càng không phải sự nghiệp của họ. Nhưng ít nhất họ nên có sự tôn trọng đối với quyền con người cơ bản. Một người, nổi tiếng hay không, xứng đáng có được sự phán xét công bằng.
Điều 21 (Chương 4) của Hiến pháp Hàn Quốc nói rằng:
“Báo chí không được xâm phạm danh dự, quyền lợi của người khác, không được phá hoại đạo đức xã hội. Nếu báo chí xâm phạm danh dự, quyền lợi của người khác, họ phải bồi thường cho các thiệt hại xảy ra”.
Câu trả lời rất đơn giản và rõ ràng:
Đừng đánh giá một con người trước khi sự thật được tiết lộ.
Đừng kết tội một người trước khi kết quả điều tra được công bố.
Đừng hấp tấp như thế!
Đó là những lời cuối cùng của chúng tôi.
Trân trọng./.
ource: media.weibo.cn
Etrans by Liusu_qingcheng.
Vtrans by kites