Câu chuyện phiên tòa của Luật sư Shin Jong Bum (57) – Park Yoochun và Kang Jung Ho
Phát hành trên Tạp chí Luật, ngày 15.07.2016
Shin Jong Bum
Luật sư thuộc Văn phòng Luật Nurim
Cựu Công tố viên quân đội trực thuộc Bộ Quốc Phòng
Tôi không biết rõ Park Yoochun là ai cho đến một ngày, sau khi nhìn thấy tên cậu ấy đứng ở vị trí số 1 trên bảng xếp hạng các từ khóa được tìm kiếm nhiều nhất. Tôi đã tìm hiểu và phát hiện ra có một đơn kiện cáo buộc tấn công tình dục đã được đệ trình chống lại cậu ấy, và rồi tôi cũng biết được cậu ấy là một ngôi sao Hallyu có tiếng. Sau đó, tôi chợt nhận ra rất có thể tôi đã nhìn thấy cậu ấy trên tivi rồi. Khi tôi nói không biết Park Yoochun là ai mọi người gọi tôi là “Ajae” – ông chú.
Dù sao đi nữa thì cũng đã có một bản cáo buộc tấn công tình dục chống lại Park, rằng cậu ta tấn công tình dục một nạn nhân ở trong nhà vệ sinh khi uống rượu ở một cơ sở vui chơi giải trí người lớn. Bên nguyên đơn là nhân viên phục vụ tại quán. Các bài báo với tiêu đề liên quan đến vụ việc này gần như bao phủ tất cả các phương tiện truyền thông và internet. Bên nguyên đơn nộp đơn tố cáo một tuần sau khi vụ việc xảy ra và vài ngày sau thì rút đơn kiện. Tuy nhiên, cảnh sát vẫn tiếp tục điều tra vì xâm hại tình dục không phải chỉ là một tội danh để khiếu nại.
Trong khi cảnh sát thụ lí đơn, vô số các bản tin được đăng tải thông qua các trang báo và internet, và một số người được gọi là các “chuyên gia” bắt đầu xuất hiện trên các phương tiện công cộng, nhả ra hàng loạt các thể loại giả thuyết giả định. Các kênh truyền thông thì nhiệt tình đưa tin cho công chúng biết về các tình tiết “ẩn sau” vụ việc, những nội dung có khả năng khơi dậy bản năng và trí tò mò của mọi người bao gồm mối quan hệ giữa bên nguyên đơn và Park Yoochun, những ai đã đi uống cùng cậu ta, rồi loại cơ sở giải trí nào mà họ tới, hay tại sao nhà vệ sinh lại là nơi xảy ra tấn công tình dục, thậm chí là bao nhiêu tiền đã được vung ra để bên kia rút đơn tố cáo? Hơn thế nữa, vụ việc này tưởng như được khép lại bởi sự rút đơn kiện của phía nguyên đơn càng khiến nó bị thổi phồng quá mức. Ngay khi bản tố cáo đầu tiên được rút, xuất hiện liên tiếp 3 người phụ nữ đệ đơn tuyên bố bị Park tấn công tình dục. Vụ việc nhanh chóng bị khuếch đại và nhận được sự chú ý bùng nổ từ công chúng, giới truyền thông và cộng đồng mạng được hâm nóng hơn bao giờ hết. Tâm điểm chú ý của dư luận và các con mắt diều hâu đổ dồn về cơ quan đại diện của Park và Văn phòng quận nơi Park đang làm việc với tư cách là nhân viên phục vụ cộng đồng, từng bước chân và cử động của Park bị rơi vào tầm ngắm. Park hầu như không thể di chuyển tới nơi làm việc của mình được nếu không có sự hộ tống của các vệ sỹ. Khuôn mặt của Park giữa rừng vệ sỹ vây quanh hiện lên đầy mệt mỏi, quá hốc hác để phù hợp với cái tên của một ngôi sao Hallyu.
Bất chấp kết quả điều tra, cậu ấy dường như đã nhận được một bản án nghiệt ngã từ công chúng.
Một tháng sau, tin tức tung ra nói rằng phía cảnh sát đã điều tra tất cả 4 cáo buộc tấn công tình dục chống lại cậu ấy với tuyên bố PARK VÔ TỘI. Tuy nhiên, các bản tin về việc Park vô tội lại được báo cáo một cách hời hợt và ngắn gọn để thay vào đó là các thông tin “quan trọng hơn” như trường hợp một quan chức cấp cao của chính phủ đem chó và lợn ra so sánh với thường dân Hàn Quốc hay việc triển khai Hệ thống Phòng thủ tên lửa THAAD ở Hàn. Hiện giờ, cả người dân và các phương tiện truyền thông dường như chẳng có ai để tâm đến việc PARK VÔ TỘI.
Tôi cũng biết rõ về trường hợp của Kang Jung Ho. Một phần vì từ nhỏ tôi đã thích bóng chày nên tôi biết cậu này là một cậu thủ bóng chày chuyên nghiệp. Và, cũng vì cậu này từng đầu quân cho đội tuyển mà tôi yêu thích – Nexon. Sau khi cậu ấy gia nhập đội tuyển Major League Baseball cùng với các tuyển thủ nổi bật vào năm ngoái, cậu ấy đã thể hiện một phong thái tự tin không nản chí ở tất cả các trận đấu khi ghi được nhiều “hit and home run” (thuật ngữ bóng chày). Mặc dù cậu tham gia vào đội bóng hơi muộn so với đồng đội vào cuối năm ngoái do phục hồi chấn thương, nhưng cậu ấy vẫn thể hiện rất tốt và vượt qua tất cả những lo ngại từ những người xung quanh.
Tuy nhiên, tôi nghe nói, một người phụ nữ vừa tố cáo bị anh ta tấn công tình dục. Có lẽ vì tôi không biết rõ về Park Yuchun nên tôi vốn nghĩ, trường hợp của Kang Jung Ho sẽ là một tin tức lớn hơn và chấn động hơn của Park Yoochun. Tôi cho rằng sẽ có nhiều bài báo liên quan đến vụ của Kang được đưa tin và tới đây cư dân mạng và giới truyền thông lại phát điên lên lần nữa cho xem. Tuy nhiên, sau cái tin báo cáo rằng Kang Jung Ho đã bị điều tra với những cáo buộc tấn công tình dục của một người phụ nữ, thì không mảy may có thêm một bài báo nào vượt ra ngoài thông tin đó. Thật khó để tìm thấy những bài báo ăn theo hay một vài mẩu tin khác về vụ này – những thứ mà kích thích trí tò mò của dư luận ấy. Một ngày sau khi vụ việc được đưa tin, Kang Jung Ho vẫn chơi với tư cách là cầu thủ đánh banh (hitter) ở đội hình xuất phát và thậm chí cậu ấy còn thực hiện được một cú hít ngược lại. Trong suốt cuộc phỏng vấn với giới truyền thông với tư cách là cầu thủ ghi bàn trong trận đấu, không một phóng viên hay nhà báo nào nhắc đến các cáo buộc tấn công tình dục kia. Đồng đội và tất cả các nhân viên ở đó đều không trả lời bất cứ câu hỏi nào liên quan đến các cáo buộc và giới truyền thông cũng không hề tạo ra bất cứ bài báo nào dựa trên những suy đoán và giả định. Bởi vì không hề tìm thấy một nguồn nào từ truyền thông bản địa (Mỹ) vì vậy truyền thông Hàn cũng không thể có câu chuyện nào để viết hay đưa tin lại. Bất chấp các cáo buộc đó, cho đến khi có kết quả điều tra chính thức, Kang Jung Ho vẫn chơi trong các trận đấu như thường lệ và vẫn chứng minh đẳng cấp chơi bóng của mình.
Đã có các cáo buộc tấn công tình dục chống lại Park Yoochun và Kang Jung Ho được đệ trình. Và trong khi Park Yoochun mặc nhiên bị tuyên án là như một tên tội phạm trước cả khi có kết quả chính thức của cuộc điều tra, không những anh ta bị phỉ báng đến mức không thể quay lại ngành giải trí mà cuộc sống đời thường của anh ta cũng bị giới truyền thông soi mói và nhận được cái nhìn lạnh lùng từ cư dân mạng, thì, Kang Jung Ho vẫn xuất hiện trong các trận đấu và vung gậy như chưa từng có chuyện gì xảy ra và những người hâm mộ của đội bóng vẫn bằng lòng để cậu ấy trong đội hình ra trận.
Tại sao lại tồn tại sự khác biệt đến mức bi kịch thế này?
Chúng ta có thể tìm thấy lí do từ sự khác biệt giữa quan điểm của người dân hai nước về cách nhìn nhận người làm nghề giải trí và vận động viên thể thao hay sự khác biệt giữa môi trường và cách thức làm việc của giới truyền thông hai nước. Trên tất cả, chúng ta có thể nhận thức được lí do tại sao từ sự khác biệt về thái độ và cách đối xử đối với các trường hợp dính vào nghi ngờ cáo buộc phạm tội. Sau khi đơn tố cáo Kang Jung Ho được đệ trình, đồng đội của cậu ấy vẫn không gây bất lợi theo “giả định vô tội”, họ phân định rõ ràng rằng trường hợp của đồng đội họ vẫn là đang ở giai đoạn thu thập bằng chứng và họ quyết định không trả lời bất cứ câu hỏi nào từ phía truyền thông có liên quan đến vụ việc. Một lần nữa, cảnh sát Mỹ hiện vẫn đang điều tra vụ việc này, và họ sẽ không đưa ra bất cứ “phát biểu chính thức” nào cho đến khi quyết định khởi tố vụ án được ban hành. “Giả định vô tội” hay “Suy đoán vô tội” được quy định rõ trong Hiến pháp của Hàn Quốc – đây là nguyên tắc pháp lý quan trọng trong tố tụng hình sự. Hơn nữa, theo bộ luật Hình sự của Hàn Quốc, cơ quan điều tra sẽ bị truy cứu trách nhiệm nếu vi phạm các nguyên tắc về việc công bố các dữ liệu liên quan đến nghi phạm trước khi có yêu cầu của tòa án. Đây là vấn đề thuộc phạm trù nguyên tắc căn bản cần phải tuân theo trong trường hợp của Yoochun.
Chúng ta đang chứng kiến một trường hợp mà các chi tiết về người bị nghi ngờ phạm tội được đưa tin một cách không dấu diếm trước cả khi bản cáo trạng được công bố, đã gây ra cho họ những thiệt hại không thể cứu vãn – bất chấp việc phán quyết cuối cùng của tòa án là vô tội. Việc lạm dụng nhân quyền bởi bản tính tò mò của công chúng dưới cái danh nghĩa trá hình là “quyền được biết” cần phải được ngăn chặn.
Thật lòng, tôi tự hỏi liệu Kang Jung Ho còn có thể tiếp tục chơi trong các trận đấu nếu cậu ấy đang ở Hàn Quốc hay không?
Theo Kites