Phỏng vấn Park Bo Gum trên Harper Bazaar số ra tháng 5/2016 (Phần bổ sung)
Không kén ăn
Ăn uống tốt như vậy, không biết Bo Gum luyện tập thế nào để quản lý cơ thể nhỉ? Câu trả lời của cậu ấy chắc sẽ khiến cho nhiều người đố kỵ về sự bất công của thượng đế lắm đây: “Vận động ấy ạ? Thực ra em không phải là kiểu người để ý đến việc dành thời gian tập luyện thể thao đâu ạ, thi thoảng em có học múa ba lê trên trường, nếu có thời gian em sẽ đi bộ, em thích đi tản bộ thôi, chứ không phải tập luyện gì cả.” “Thế cậu không cần giảm cân sao?”, “Đúng ạ, em không giảm cân, vì em thích ăn mà.” “Nếu bắt buộc phải nói ra cách quản lý cơ thể, thì em thường hay hạn chế ăn các món có chứa nhiều tinh bột ạ.”
Sau đó người quản lý của cậu ấy đi mua bánh gạo cay, cậu trai thích ăn uống ấy đã rất vui.
Khi ấy vốn dĩ tôi muốn dùng món cơm trộn bibimbap làm đạo cụ, nhưng địa điểm quay phim ở Bukchon, quanh đó không có quán ăn, tôi đã lục tung tất cả những quán ăn có dịch vụ chuyển phát thức ăn nhưng họ đều không đồng ý giao đến nơi này, cuối cùng đành phải chạy đi mua qua loa một phần cơm trộn bình dân, dùng một cái bát sành thủ công tại địa điểm quay phim đựng tạm. Khi bắt đầu quay, cơm đã để đó hơn một giờ đồng hồ thành ra nguội ngắt, vốn chỉ muốn bảo cậu ấy làm ra vẻ như đang ăn thôi, nhưng rốt cuộc Bo Gum lại ăn rất nhiệt tình và không có dấu hiệu dừng lại, còn gắp cả kimchi bỏ vào cơm ăn cùng nữa, nhìn dáng vẻ thế này chắc cậu ấy phải đói lắm. Khi quay xong rồi, mới chỉ kịp ăn vài miếng nên cậu ấy chau mày, chu miệng lẩm bẩm một câu: “Ngon cực luôn, tiếc ghê.”
Tái bút
Tôi xin bổ sung thêm một vài điểm tôi nhớ. Trước khi phỏng vấn Bo Gum, tôi chưa từng xem qua “Reply 1988”, tuy có nghe nói đến nhưng bản thân không mấy hứng thú với thể loại phim này, sau khi xem xong “Youth Over Flowers in Africa” tôi mới bắt đầu viết đề cương phỏng vấn, rồi tổng hợp ý kiến của cư dân mạng, liệt kê ra mấy chục câu hỏi, câu hỏi quan trọng nhất cũng là câu được mọi người quan tâm đến nhất chính là câu hỏi về mạng xã hội weibo, sau đó đề cương được gửi đến cho công ty quản lý của cậu ấy, thông tin phản hồi cuối cùng chính là chỉ xóa đi câu hỏi về weibo đó khiến tôi lấy làm khó hiểu. Vào ngày phỏng vấn tôi không tinh ý buộc miệng hỏi lại, người quản lý cũng không can thiệp vào, sau đó như các bạn đã biết, tôi và Bo Gum đã thảo luận về weibo hơn nửa ngày trời, tôi cho cậu ấy biết Ryu Jun Yeol cũng có weibo, còn gửi ảnh của cậu ấy lên đấy nữa làm cho tính tò mò nơi cậu ấy trỗi dậy, đồng thời tôi nhấn mạnh thêm là em nhất định nhất định phải mở weibo đấy, cuối cùng thì tôi đã hoàn thành nhiệm vụ mà các fan Bo Gum nhờ vả, thật may tôi đã không khiến họ thất vọng.
Bo Gum nói chuyện cực kỳ ấm áp, là mẫu con trai Seoul điển hình, nếu là người Busan nói chuyện thì khá là cứng nhắc. Đây là lần đầu tiên tôi dùng tiếng Hàn để phỏng vấn, cũng khá là hỗn loạn, vừa bắt đầu tôi liền nói rõ cho cậu ấy hiểu hoàn cảnh của mình, mong cậu ấy lượng thứ, trái lại Bo Gum lại bảo mình không tốt, đáng ra phải nói tiếng Trung mới hợp lẽ, rồi cứ thế xin lỗi tôi mãi, khiến cho tôi không biết phải nói thế nào cho phải nữa.
Bởi vì đi Châu Phi bị cháy nắng nên gần đây Bo Gum đã sử dụng rất nhiều sản phẩm làm trắng da. Tôi hỏi da cậu ấy đã trắng lại chưa, cậu ấy lập tức duỗi thẳng hai tay ra cho tôi xem, bảo là vẫn còn đen lắm, gương mặt do đã được trang điểm, kiểu trang điểm sáng bóng mà các chuyên gia trang điểm Hàn Quốc hay dùng, cho nên không để lộ ra làn da sạm đen. Tôi hỏi cậu ấy bình thường chăm sóc da thế nào, cậu ấy hỏi ngược lại tôi chăm sóc da thế nào, còn nói da dẻ tôi trông đẹp hơn cậu ấy nhiều, tôi bảo tôi không có cách chăm sóc gì đặc biệt cả, cậu ấy tiếp tục nhìn tôi chăm chú rồi khen da tôi thật sự rất đẹp. Với ánh nhìn chăm chú của cậu ấy thế này thì dù có muốn tiếp tục câu chuyện đi nữa, tôi cũng xấu hổ đến mức nín thinh không biết trả lời thế nào, đến cả gương mặt của cậu ấy tôi cũng chẳng dám nhìn, tôi cúi đầu rồi nhanh chóng chuyển sang câu hỏi tiếp theo.
Credit: Theo Kites